– “Người lớn nói cháu chỉ có thể được “cắt” lưỡi thì lưỡi của cháu mới cho được vào trong miệng nên cháu muốn được đến viện lắm cô ạ, nhưng bố mẹ cháu nghèo không có tiền đâu nên chẳng biết khi nào cháu sẽ được đi nữa”.
Tôi
đã từng đi nhiều, từng lắng nghe nhiều tâm nguyện của những mảnh đời
bất hạnh, nhưng khi gặp cô bé Dương Thị Thảo (xóm Xuất Tác, xã Phương
Giao, huyện Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên), bản thân tôi đã “sốc” trước điều
ước được “cắt lưỡi” của em. Bức thư với những dòng nắn nót kèm một tấm
ảnh “lạ lùng” về chiếc lưỡi của cô bé miền núi được gửi đến tòa soạn đã
khiến chúng tôi phải lên đường gấp.
Căn
nhà thấp nhỏ hoang sơ bên triền núi là nơi che mưa che nắng của gia
đình Thảo. Cái dáng nhỏ thó, đen gầy thấy có người lạ đến con bé chạy
tót vào buồng núp kín, khiến tôi phải đợi đến khi bố em về gọi ra thì
mới gặp được. Đôi bàn tay còn lấm lem đất, em lễ phép “vâng”, “dạ” mỗi
khi tôi hỏi nhưng tuyệt nhiên giữ khư khư tay che miệng.
Bị mắc chứng bệnh u cổ cằm nên bé Thảo phải mang chiếc luỡi to quá khổ
Nhìn
khách, bố em là chú Dương Văn Thật cũng tỏ rõ “ái ngại” nhưng rồi lại
cúi gằm mặt khi nhắc về bệnh của con: “Bác sỹ nói con gái tôi mắc bệnh u
cổ cằm nên lưỡi cứ mỗi ngày một to lên rồi không cho vừa vào miệng
nữa”. Dứt lời chú quay sang nói Thảo để cho cô xem khiến em ngượng ngùng
chảy nước mắt rồi cũng bỏ tay che ra.
Chiếc
lưỡi của em to quá khổ, tràn ra phía ngoài, đỏ ửng như đang ngậm một
chiếc bánh rán. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí và nhìn trước qua ảnh nhưng
cảnh tượng đứa bé mắt đỏ hoe xấu hổ vì phải cho người khác xem lưỡi của
mình khiến lòng tôi cũng như thắt lại. Tôi giục “cháu ngậm thử miệng vào
cô xem” nhưng con bé đành bất lực bởi bao nhiêu năm nay em đã cố làm
nhưng không bao giờ được.
Về thời gian mắc bệnh của Thảo, chú Thật cho biết : Thảo sinh năm 1998, lúc chào đời, em đã được chuẩn đoán mắc bệnh u cổ cằm. Từ đó lưỡi của em cứ to phồng lên và trồi ra ngoài. Gia đình
không ai có tiền sử mắc bệnh này cả, riêng Thảo, sinh ra mẹ cháu đã
khóc hết nước mắt khi nhìn thấy đứa con có tật. Ngày ấy, nghe tin bé
Thảo có lưỡi to, bà con dân làng tới xem rất đông, chiếc lưỡi to và dài
khiến Thảo chưa bao giờ có thể khép môi lại được.
Ở nhà Thảo giúp mẹ nhiều việc từ nấu cơm đến bế em
Mặc
cảm, tự ti khiến em rất sợ gặp người lạ nhưng thương bố mẹ vất vả nên ở
nhà em vẫn thường xuyên nấu ăn, giặt giũ quần áo, tưới rau, nấu cám,
chăn lợn giúp mẹ. Thương con gái, đã mấy lần vợ chồng chú Thật bàn tính
việc đi vay để có tiền cho con lên Hà Nội để chữa nhưng điều ước ấy chưa
bao giờ thành sự thật bởi : “Ở vùng núi này ai cũng nghèo cả nên tôi
không thể vay ai tiền được cô ạ” – mẹ Thảo ngậm ngùi cho biết.
Đã
14 năm nay, chiếc lưỡi ngày càng to ra, nứt rộng khiến em thường xuyên
phải mang theo khăn tay để thấm máu. Mùa đông hanh khô, khi những vết
máu se mặt thì chứng đau đầu, đau cổ lại hành hạ Thảo. Lúc nào răng cũng
cắn vào lưỡi, mỗi lần ăn uống, nuốt nước bọt hay thậm chí đến cả hít
thở cũng trở nên vô cùng khó khăn. Ấy vậy mà 9 năm liền Thảo đều đạt học
sinh giỏi của trường THCS Phương Giao và được các thầy cô hết sức yêu
mến.
9 năm liền Thảo đều là học sinh giỏi của trường
Trao
đổi với ông Dương Văn Kiều, Chủ tịch UBND xã Phương Giao cho biết: Gia
đình ông Dương Văn Thật có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn nên nhà trường và
địa phương thường xuyên động viên, thăm hỏi và có quà cho cháu Thảo
những dịp đầu năm học. Tuy nhiên Phương Giao là xã nghèo của huyện, hiện
nay còn 4 xóm ở khu vực này vẫn
chưa có điện, không sóng điện thoại và giao thông đi lại khó khăn. Hơn
nữa, điều kiện kinh tế khó khăn nên sự giúp đỡ của chính quyền xã chỉ
mang tính chất động viên.
Rời
ngôi nhỏ của em trở về thủ đô, cô bé Thảo cứ tần ngần đứng nơi cửa bếp
phải một lúc lâu mới dám chạy đến thủ thỉ nói với tôi : “Cô giúp cháu
được đến bệnh viện để “cắt lưỡi” làm cho lưỡi của cháu nhỏ đi nhé. Cháu
chỉ có một mơ ước như thế thôi cô ạ” khiến cổ họng tôi như cứng lại
không biết phải nói sao. 14 năm sống trong mặc cảm, tự ti em chỉ có một
mơ ước đó thôi mà sao chưa ai nghe thấy... Thương em quá Thảo ơi, không
biết đến bao giờ tôi mới được nhìn thấy cô bé cười với chiếc miệng xinh
xinh như bao em bé khác.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 860: Anh Dương Văn Thật ((xóm Xuất Tác, xã Phương Giao, huyện Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên)2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí. Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã) Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490 Email: quynhanai@dantri.com.vn Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau: * Tài khoản VNĐ tại VietComBank: Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 045 100 194 4487 Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Thành Công - Hà Nội. * Tài khoản USD tại VietComBank: Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri Account Number: 045 137 195 6482 Swift Code: BFTVVNVX Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank) * Tài khoản VNĐ tại VietinBank: Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 10 201 0000 220 639 Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Hoàn Kiếm * Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 0721100356359 Tại Ngân hàng TMCP Quân đội – Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội * Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 0721100357002 Swift Code: MSCBVNVX Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK - MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam) 3. Văn phòng đại diện của báo: VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122 VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725 VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885 VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269 |
Phạm Oanh – Sỹ Mùi


0 nhận xét: